Dre có tài thiên phú trong việc tạo không gian thư giãn cho khách VIP ở những nơi xa xỉ. Tôi thấy anh ấy làm việc tại một nhà hàng nổi tiếng ở SoHo, người chủ ở đây trả anh ít nhất 1000 đô một đêm để đưa đám nhà giàu tới. Dre ngồi cạnh chai rượu cùng những cô gái trẻ đẹp, trông có vẻ như đang thư giãn nhưng thực là quan sát căn phòng như một con chim ưng. “Khoẻ không?”, anh chào một người quen mặc một bộ đồ sang trọng đi qua. Sau đó đứng dậy bắt tay và trò chuyện. Khi ngồi xuống anh thủ thỉ vào tai tôi nói: “Gã này từ một gia đình Saudi. Tỉ phú đấy.” Dre nháy mắt với cô gái ngồi ở quầy bar nhà hàng. Khi một gã khác tiến đến, Dre lại nói thầm: “Gã này và gia đình của hắn thực sự giàu. Rất giàu.” Dre quàng cổ, bá vai anh ta: “Một cô bạn gái tôi hỏi tối nay có anh chàng nào hot không. Tôi bảo là có ngay khi anh bước vào đó!”
1.Từ góc nhìn của “khách hàng”…
Một hộp đêm toạ lạc ở trung tâm Miami. Vũ công vẫy que phát sáng với dòng chữ “F*** me, tôi tỏa sáng đêm nay”. Gã triệu phú mặc một áo phông đen và quần jeans, anh ta dễ mà bị ngó lơ nếu không được hàng tá cô gái chân dài, trẻ đẹp bao quanh, rồi cầm những chai sâm banh màu hồng. Đồ uống của anh ta được mang đến theo cách mà trong hộp đêm người ta gọi là “chuyến tàu chai”. Nhóm bảo kê bê trên đầu hai thùng đầy ắp sâm banh và pháo. Phía trước họ là những cô phục vụ đi giày cao gót, mang những món tương tự.
Khán giả reo hò tưng bừng dưới ánh sáng hộp đêm và cầm điện thoại chụp ảnh liên tục. Gã đứng cạnh đưa tôi một cách nhìn khiếm nhã và mời tôi một ly sâm banh 2004 Cristal Rose.
Tôi chỉ vào chai rượu và hỏi: “Chai này giá bao nhiêu?”
Anh ta trả lời là 1.700 đô. Tôi thấy gã này văng chai rượu vào mặt cô người mẫu cạnh đó, khiến chất lỏng đắt tiền này văng tung toé trên cổ.
Chúng ta thường thấy hình ảnh này trên Instagram hay trên các tạp chí xa xỉ. Trong vài thập kỷ qua, một phần nhờ chính sách bãi bỏ quy định của ngành tài chính ở phương Tây cùng với sự lan rộng của chủ nghĩa tư bản trên toàn cầu mà một tầng lớp mới đã xuất hiện. Tầng lớp này rải rác khắp nơi và “linh động” hơn giới quý tộc và tư bản của những năm trước. Và nhờ đó ngành công nghiệp nightlife mọc lên để đáp ứng nhu cầu của họ.
Nhóm đầu sỏ, là quản lý quỹ phòng hộ New York và nhà đầu tư ở Silicon Valley đang tài trợ cho mạng lưới câu lạc bộ đêm trải rộng khắp toàn cầu. Câu lạc bộ ở Miami hay St Tropez đều có cách trang trí và tập khách hàng giống nhau. Đại dịch covid-19 đang khiến các buổi tiệc phải dừng lại, nhưng điều chắc chắn là ngành công nghiệp này dù bị kìm kẹp bởi cách ly, suy thoái kinh tế đi chăng nữa, sẽ sớm vực dậy trở lại.
Thị hiếu của thế giới (chứ không gì các quý ngài nhiều tiền), đã quen thuộc với hình ảnh gò má góc cạnh, đôi giày cao gót Louboutin, rượu sâm panh. Hầu hết mọi người không nhận ra, là sự buông thả có vẻ tự phát của họ tại các hộp đêm xa xỉ, thực ra đã được lên kế hoạch tỉ mỉ. Đằng sau đó là một nền kinh tế ngầm và phức tạp, một nơi khách hàng có thể bỏ ra 100.000 đô chỉ để uống rượu trong một đêm. Dòng tiền của nền kinh tế này là phụ thuộc nhiều vào các cô gái trẻ. Những cô gái tóc vàng chân dài vây quanh các gã triệu phú trong câu chuyện đêm đó không phải là tình cờ đâu.
Trong khoảng năm 2010-2014, tôi đi sâu vào tìm hiểu “hậu trường” và cách vận hành của thế giới ngầm này. Trước khi trở thành nhà xã hội học, tôi là một người mẫu nên có thể dễ dàng vào những nơi nhạy cảm thế này. Đặc quyền ra vào hộp đêm dễ dàng của các cô gái ở đây đồng thời cũng chính là cách họ bị kiểm soát, dù họ có hiểu hay không. Phụ nữ ở nơi đây bị coi là đạo cụ sống, trong một rạp hát có kịch bản được lên cẩn thận, họ tạo ra nguồn tài chính cho những gã đàn ông tham vọng. Những gã này có thể là cò mồi, có thể là chủ câu lạc bộ đêm hay những gã có nuôi mộng làm tỷ phú, muốn dùng môi trường này để mở rộng mối quan hệ. Động cơ của những cô gái này thì khó để xác định hơn.
2. … tới các tay cò mồi…
Dre (các nhân vật trong câu chuyện đều được sử dụng biệt danh) là cò mồi của một trong những hộp đêm thuộc hàng xa xỉ nhất. Đó là anh chàng 38 tuổi điển trai với quả đầu trọc và nụ cười rạng rỡ. Công việc của anh là mời gọi khách tiêu càng nhiều tiền càng tốt trong các quán bar của mình.
Dù từng làm việc trong ngành kinh doanh âm nhạc (anh ấy từng có những bàn biểu diễn khó quên trong “Billy Jean” của Michael Jackson). Dre là tuýp người nổi tiếng được chào đón trong những buổi đi chơi. Nhưng tài năng thực sự của anh là kỹ nghệ mời gọi các cô người mẫu, ít nhất 5 cô một đêm (những tay cò mồi khác nhắm tới 10 người, nhưng điều quan trọng là phải đẹp xuất sắc). Dre thường xuyên nói: “Tôi biết cách nói chuyện với các cô gái. Họ thích tôi.”
Khi dành nhiều thời gian cùng Dre ở New York, tôi đã hiểu hơn về nền kinh tế này cơ bản vận hành của hệ thống nơi Dre làm việc. Ở một vài khía cạnh thì công việc của Dre tương tự như ma cô nhưng cũng như những người vận động khác, anh ấy khá lưỡng lự khi tôi đề cập đến chủ đề này. Một vài gã khách hàng giàu có quan hệ tình dục với các cô gái được các tay cò mồi giới thiệu, dù tôi không thấy những bằng chứng rõ ràng (thường thì những người đàn ông này hầu như không nói chuyện với họ). Nhưng về nguyên tắc thì đây không phải lý do các cô gái xuất hiện ở đây. Khách hàng cuối cùng của Dre là chủ hộp đêm, người biến nơi này thành lợi nhuận bằng cách độn giá đồ uống có cồn khách hàng mua lên tới gấp 10 lần. Cái giá được độn này bao gồm những công việc đằng sau ví như gọi các cô người mẫu vào phục vụ chẳng hạn. Khách hàng sẵn sàng trả tiền hết để họ không cần tự mang theo phụ nữ.
Dre có tài thiên phú trong việc tạo không gian thư giãn cho khách VIP ở những nơi xa xỉ. Tôi thấy anh ấy làm việc tại một nhà hàng nổi tiếng ở SoHo, người chủ ở đây trả anh ít nhất 1000 đô một đêm để đưa đám nhà giàu tới. Dre ngồi cạnh chai rượu cùng những cô gái trẻ đẹp, trông có vẻ như đang thư giãn nhưng thực là quan sát căn phòng như một con chim ưng. “Khoẻ không?”, anh chào một người quen mặc một bộ đồ sang trọng đi qua. Sau đó đứng dậy bắt tay và trò chuyện. Khi ngồi xuống anh thủ thỉ vào tai tôi nói: “Gã này từ một gia đình Saudi. Tỉ phú đấy.” Dre nháy mắt với cô gái ngồi ở quầy bar nhà hàng. Khi một gã khác tiến đến, Dre lại nói thầm: “Gã này và gia đình của hắn thực sự giàu. Rất giàu.” Dre quàng cổ, bá vai anh ta: “Một cô bạn gái tôi hỏi tối nay có anh chàng nào hot không. Tôi bảo là có ngay khi anh bước vào đó!”
Những cuộc vui trông có vẻ là ngẫu hứng ở những đêm sầm uất này thực tế đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng.
Các câu lạc bộ trả cho Dre và các tay cò mồi khác một khoản phí hàng đêm để đưa ai đó tới, thường thì đó là một người đàn ông, sẵn sàng đặt bàn và mua rượu. Các câu lạc bộ thường chi cho cò mồi khoản hoa hồng từ hoá đơn của khách hàng, dao động 10-20%. Đó không phải khoản tiền quá hời vì cò mồi phải chi chi phí đi lại, ăn uống, quà cáp cho người mẫu, tổng lên tới hàng nghìn đô la một ngày, và các câu lạc bộ thương xuyên giải ngân chậm. Mặc dù thế thì năm nào làm ăn tốt Dre cũng thu được 200.000 đô.
Khách hàng tìm đến Dre khi họ muốn có một khoảng thời gian thoải mái, một bàn đảm bảo nhất trong một câu lạc bộ ngầu nhất, vây quanh là những cô gái đẹp nhất – và khách hàng sẽ muốn các cô nghĩ hắn như một người bạn. Dre luôn tìm kiếm những gã đàn ông giàu có để thêm vào danh bạ, thậm chí khả thi hơn là biến họ thành “con mồi”. Những con mồi sẵn sàng tung ra tiền cọc của cả một căn nhà trong một đêm là đối tượng được săn lùng bậc nhất của nền kinh tế hộp đêm VIP. Trong quãng thời gian nằm vùng của mình, Jho Low – nhà tài chính người Malaysia là con mồi lớn hơn tất cả (Interpol sau đó đặt thẻ đỏ cáo buộc đối tượng trong phi vụ lừa đảo hàng tỷ đô la). Một cò mồi nói với tôi: “Hắn tung 1 triệu đô tại bất cứ nơi nào hắn đặt chân đến.”
Những tay chơi này hiếm khi gây chú ý. Nhưng vẫn có khả năng họ có thể thu hút nhiều đối tượng giàu có ở tầng lớp thấp hơn mình. Hầu hết phi vụ làm ăn của Dre đến từ các chủ ngân hàng, dân công nghệ hay các chuyên gia có thu nhập cao khác, các đối tượng này coi hoá đơn tại bar chỉ là một phần nhỏ, nhưng dường như vẫn không quên những đối tượng còn lại. Một người chủ hộp đêm coi nhóm khách hàng này như “rau diếp”: “Cũng giống như làm salad. Gia vị nào quan trọng và nhiều nhất? Rau diếp. Đó chính là vô số người New York, những gã tiêu hoá đơn từ 3 đến 5 nghìn đô mà chẳng cần suy nghĩ.”
Nếu bạn hỏi điều gì khiến một gã đàn ông đốt hàng nghìn đô la mua rượu chỉ trong một đêm thì câu trả lời khá đơn giản. Người giàu thích khoe khoang và không quan tâm đến việc mất tiền. Tuy thế vẫn có những gã rất giàu nhưng lại kị chi tiêu vô cớ. Những người tôi phỏng vấn mặc dù thường xuyên lui tới các quán bar, và đổ vào đó số tiền lớn, họ vẫn miêu tả sự hoang phí ở hộp đêm là điều “nực cười”, “ngớ ngẩn”, “lãng phí” và “điên rồ”.
Một cò mồi đã giải thích về ảnh hưởng của các cô người mẫu: “Người mẫu sáng lấp lánh kiểu vậy đấy. Những gã đứng bên cạnh sẽ thốt lên: ‘Trời đất, câu lạc bộ này hot đấy. Cho tôi thêm chai nữa.’”
Để gây được ảnh hưởng tới mấy anh giai nhà giàu đó, các cô gái được đưa tới phải là người mẫu hoặc có ngoại hình tương tự: Xinh đẹp, cao và gầy. Các cô gái không phải người mẫu thường chỉ đi bên cạnh và bị xếp ở đẳng cấp thấp hơn, họ được gọi là “những công dân tốt”. Nếu các nữ phục vụ chỉ dừng lại ở xu hướng gợi dục, thì công việc của những cô gái này không chỉ đơn thuần là thu hút nhu cầu của cánh đàn ông, mà còn thể hiện phiên bản đáng khát khao nhất của một người phụ nữ. Cò mồi tiết lộ với tôi là nếu để những cô nàng thân hình không “chuẩn” tham gia sẽ phá hủy danh tiếng của hộp đêm.
Một khách hàng ở hộp đêm kể với tôi về “Olympics Wine” giữa hai vị khách người Ấn Độ và Pakistan. Anh ta kể vào một đêm nọ, hai gã đàn ông thi nhau xem ai là người mua nhiều sâm panh nhất. Rõ ràng đằng sau những cô nàng xinh đẹp là sự tranh đấu đẫm máu. Địa vị là điều cực kỳ nhạy cảm ở chốn này. Và địa vị chỉ tồn tại khi người khác nhận ra nó mà thôi.
3. … rồi các cô gái…
Không giống chủ câu lạc bộ hay cò mồi, các cô gái không kiếm được nhiều tiền với công việc của họ. Các cô gái tôi tiếp xúc phải nỗ lực rất nhiều để tách bản thân khỏi những định kiến của xã hội, họ kiếm tiền dựa vào sức hút của mình bằng cách hẹn hò với trai giàu như “điếm” hay “đĩ”. Vậy thì tại sao họ lại đi theo những tay cò mồi như Dre vào câu lạc bộ đêm? Sau vài tháng tìm kiếm câu trả lời, tôi đã tìm ra lời giải đáp.
Tiền bạc chỉ là một phần của câu trả lời. Các cô gái được bao ăn (dù chỉ khi khách hàng và cò mồi thích ăn), sâm panh miễn phí và ra vào các hộp đêm ngầu nhất, với DJ xịn nhất mà không mất phí. Nghề người mẫu chỉ đủ chi trả cho số ít cá nhân rất nổi bật, còn số còn lại thì không. Nhiều người mẫu từ những quốc gia nghèo hơn như Czech Republic và Brazil đều không có đủ tiền để có một cuộc sống sang chảnh.
Một trong những hoạt động có doanh thu cao nhất là các chuyến đi chơi hàng năm tới Miami. Vào mỗi mùa hè, dân chơi New York lại lao tới chi nhánh nhỏ của hộp đêm New York ở bờ biển Florida. Cò mồi sẽ tài trợ các cô người mẫu toàn bộ tiền trong chuyến du lịch. Tôi tham gia vào một chuyến du lịch đó với tư cách là “bạn” của một tay cò mồi, và khi đó tôi gặp Katia, cô người mẫu 20 tuổi người Ukraina, trông có vẻ kiếm được nhiều từ những cuộc hẹn này.
Khi quay trở lại New York, Katia và tôi uống vài ly cappuccino cùng nhau ở một quán cà phê ngoài trời trên phố SoHo và nói về những buổi đêm vui chơi vừa qua. Trong suốt quãng thời gian ở cùng nhau, điện thoại của Katia rung liên tục từ những tin nhắn của cò mồi và chủ hộp đêm (một gã qua đường cũng phải dừng lại để khen ngợi vẻ đẹp của cô ấy). Katia tham gia vào những cuộc vui được tổ chức bởi cò mồi gần như mỗi tối, cô giải thích điều này một cách đơn giản: “Tôi muốn vui vẻ. Tôi không quan tâm tới người khác, kể cả khách hàng là ai hay điều gì tương tự.”
Katia không hề cảm thấy áp lực khi phải quan hệ với nhiều người, thậm chí cô còn chủ động tìm kiếm những gã hấp dẫn để thoả mãn nhu cầu của mình, kể cả với mấy tay cò mồi. Cô ấy đặc biệt thích hẹn hò với người mẫu nam. Gần đây cô với chấm dứt làm ăn với một tay tay cò mồi vì anh ta không đáp ứng được yêu cầu “bạn trai đúng chuẩn” theo gu của cô.
Cô ấy trải nghiệm tất cả những gì mình có thể: làm tình với tay vận động, hút pot của hắn, dùng bữa tối tại các nhà hàng sang trọng và lên đỉnh hết cỡ. Nhưng Katia không đơn giản bỏ hộp đêm chỉ bởi vì mất hứng hay bị đau chân do phải đi giày cao gót. Cô ấy giấu tấm thẻ ngân hàng sau điện thoại để phòng trừ trường hợp khẩn cấp nhưng không có nhiều tiền nên phải dựa vào cò mồi. Katia nhìn lại quá khứ của mình một cách rất đỗi tích cực: “Nó thú vị mà, không phải sao?”
Tôi hoàn toàn không bị thuyết phục. Trải nghiệm ở Miami dường như quá sức, và Katia cùng những người phụ nữ khác có rất ít khả năng để làm chủ hành vi của mình. Những người mẫu khác tôi gặp, như Petra, được đưa đến Miami nhờ một tay cò mồi khác để gặp khách hàng mà cô ấy miêu tả như “một mã mafia người Brazil hoặc gì đó tương tự”.
Petra từng được đưa tới một nhà kho với nhóm các cô gái khác, nhưng vì nhà kho quá nhỏ nên được chuyển vào phòng ngủ của một khách hàng. Đêm đầu tiên ở đây, bạn của Petra thấy mệt và muốn về nghỉ ngơi. Nhưng không ai đưa cô về và vì không có chìa khoá nên cô ấy phải đứng ngoài hộp đêm đợi đến khi khách hàng tàn tiệc. Trong lúc đó Petra cảm thấy không còn lựa chọn nào khác ngoài vào lại hộp đêm – “Tôi một mình tới nơi hoàn toàn xa lạ. Cảm thấy mình như miếng thịt, tôi bị ép trở nên vui vẻ, cùng lúc, tôi vừa nhảy múa, cười lớn vừa ghét cuộc sống của chính mình”. Cô ấy thậm chí không kiểm soát được thời gian của mình: ‘Tôi không thể ăn đúng giờ, có thể bạn nghĩ điều này là bình thường nhưng với tôi thì thực sự nghiêm trọng.”
Hầu hết các cô gái tôi tiếp xúc dường như đều nghĩ rằng mấy gã cò mồi sẽ đảm bảo cho họ cuộc sống lâu dài nhưng điều này rất khó để đảm bảo. Các cô nghĩ mình là con cá được thả, trong bể đầy ắp con mồi. Sự thật là các cô gái trẻ vốn không được sinh ra trong nhung lụa cảm thấy việc đi chơi ở khu VIP giúp họ được nghe chuyện từ những người giàu, cũng như tiếp xúc với thế giới hàng hiệu, đồ ăn và rượu sang. Các cô gái nghĩ rằng học về văn hóa của khách hàng giàu có là điều quan trọng dù họ vẫn chưa biết dùng những kiến thức này để làm gì về sau.
Nhưng họ tin rằng các mối quan hệ xã hội – cụ thể là với các gã đàn ông thành đạt – sẽ sớm có giá trị. Penny, một người mẫu và diễn viên đến từ London thường xuyên đi chơi với mấy tay cò mồi ở New York giải thích: “Ừ thì tôi gặp gỡ mấy gã đạo diễn phim và kiểu thế. Và nếu bạn biết họ rồi giữ liên lạc thì nó sẽ có lợi cho bạn sau này.”
-“Điều đó có thực sự đúng không?” tôi hỏi.
-“Không biết được đâu” cô ấy trả lời.
Được đàn ông yêu chiều và tặng quà, đó là niềm tự hào của các cô gái bởi những người phụ nữ khác sẽ không thể có, đơn giản vì họ không xinh đẹp bằng.
Nora, một cô người mẫu từng nói với tôi: “Tôi không muốn bị đánh giá bởi ngoại hình, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì tôi thấy hạnh phúc khi có vẻ đẹp này, nó giúp tôi tiếp cận mọi thứ và có cơ hội mà những người bình thường không có. Bạn sẽ cảm thấy mình như thể rất ưu tú. Tôi biết nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng khi có thể đi chơi với bạn bè và có ai đó nói với bạn: “Em đẹp lắm”, và thế là bạn có người thanh toán giùm.”
4. … và góc khuất khác.
Khi bắt đầu theo đuổi vụ này, tôi đã hình dung mấy gã cò mồi sẽ là nhân vật phản diện của câu chuyện khi chỉ lôi kéo phụ nữ vì lợi nhuận. Nhưng khi chứng kiến công việc của họ, tôi nhận ra đó không đơn giản chỉ là mối quan hệ bóc lột. Thật khó để không ấn tượng, họ đã rất nỗ lực. Phụ nữ tới hộp đêm để vui chơi, nhảy múa và uống rượu, đơn giản là vì các tay cò mồi đã thuyết phục được họ.
Dre là một ví dụ điển hình. Anh ấy có thể là dân làm ăn chính hiệu, nhưng cũng rất tốt bụng và đáng tin, và càng ngày tôi càng nhận ra bản thân tôi thực lòng mong anh ấy sẽ thành công. Sau khi tôi hoàn thành nghiên cứu thì tôi có thai: Dre tới thăm em bé và mang tặng tôi yếm và dụng cụ ăn uống cho em bé. Tôi rất cảm động, mặc dù hoài nghi rằng có thể anh ấy chỉ muốn làm quen với mấy cô người mẫu ở đây thôi.
Bố mẹ của Dre ở châu Phi Hạ Saharan và anh ấy lớn lên ở Pháp trước khi chuyển tới Miami khi hơn 20 tuổi. Bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi ngự trị bởi giới thượng lưu, Dre hiểu được rằng muốn có quyền lực thì phải biết điều phối được các mối quan hệ. Dre thân thiết với nhiều diễn viên và nhạc sĩ nổi tiếng, và trong số những những mẫu anh ấy quen biết, cũng có người thích anh ta. Dre cũng biết kiểu phụ nữ này, các gã đàn ông quyền lực thích được họ vây quanh.
Nghe nói còn có thời điểm, anh ấy giữ một danh sách viết tay rất dài về sở thích của từng khách hàng.Tôi liên tục bắt tay với người lạ khi tôi ra ngoài với Dre, anh ấy có vẻ là người biết tiếp năng lượng cho người khác đặc biệt bằng tài năng bắt chuyện và tấu hài rất duyên.
Dre vẫn còn chưa là gì, các tay cò mồi khác thậm chí còn có cách tiếp cận hệ thống hơn để duy trì ‘nguồn cung” gái đẹp. Thibault có một đội 3 người chuyên bày chiến thuật tinh vi để chiêu mộ các cô người mẫu từ chính kinh đô thời trang New York. Họ biết những buổi casting nào đang diễn ra, kiểu người mẫu nào đang được “ưa chuộng”, những công ty người mẫu nào đang tuyển việc và sinh nhật của các cô gái ấy. Một vài cô gái nói với tôi họ tìm việc qua quan hệ của Thibault.
Các tay cò mồi chuyên nghiệp cố gắng để tạo dựng mối quan hệ với các cô gái một cách tự nhiên nhất. Trong suốt quãng thời gian đó, họ có thể đối xử rất hào phóng với các cô gái, bằng những bữa ăn, hay chở họ tới buổi thử vai bằng chiếc SUV sang xịn. Vài cô gái còn cho biết họ cảm thấy mối quan hệ này thân thiết như “người 1 nhà”.
Mấy gã cò mồi cũng rất lãng mạng với phụ nữ: một tay cò mồi tả lại chiêu trò mời người mẫu của mình: “Tìm một cô nổi nhất – một cô nổi tiếng nhất trong chung cư – và quan hệ với nàng.” Nói chung thì, cò mồi không muốn phụ nữ coi họ như môi giới hay tuyển dụng họ vào lao động. Mặc dù thực tế là những gã cò mồi về bản chất chính là quản lý lao động nữ. Họ chiêu mộ, quản lý và kiểm soát các cô gái. Về lý thuyết thì các cô gái có thể đến và đi tuỳ ý, nhưng nếu muốn xin nghỉ một đêm, họ sẽ bị làm nhục.
Tôi đã tự trải nghiệm điều đó khi cố gắng về sớm trong bữa tối mà một tay cò mồi sắp được làm chủ hộp đêm đã sắp xếp gặp một khách hàng. “Wow, wow, wow khươm đã nào, em định ăn không đấy à? Không được đi đâu hết. Ít nhất em phải ở đây đến bữa tráng miệng và uống cà phê, đừng mong chạy trốn. Em không phải trả tiền nhưng em phải ở đây đến cuối. Thôi mà, đây là New York, em có thể xuống tầng, uống một ly và nghỉ ngơi một chút đi nhé.”
Cũng như phụ nữ, hầu hết cò mồi mơ về việc tham tham gia đêm của người giàu để có thể có cảm giác cao sang trong chốc lát, nhưng rõ ràng kể cả thế, địa vị và tiền bạc của họ vẫn còn cách xa. Họ chỉ cố tỏ ra giống giới nhà giàu không lạc lõng.
Dre tin rằng quan hệ của anh với giới thượng lưu cuối cùng sẽ cho anh những cuộc làm ăn lớn. Khi đi cùng Dre đến những đêm vui chơi hay những bữa ăn sang trọng, chúng tôi có cơ hội biết thông tin về những dự án lớn sắp hoàn thiện kiểu dự án phim, chương trình TV hay sự nghiệp âm nhạc của một anh ca sỹ sắp đi tong chẳng hạn. Có lần Dre thổ lộ đang kêu gọi gây quỹ cho một bộ phim công nghệ, anh nắm trong tay mối quan hệ rộng, từ tỷ phú đến các nhà đầu tư. Sau đó, anh ấy trao đổi về phi vụ với một công ty viễn thông ở Serbian. Nhưng kết quả lại không mất khả quan. Mấy gã nhà giàu không ngu, họ có thể thấy vui với Dre khi muốn đi chơi, nhưng không có nghĩa họ coi anh là đối tác kinh doanh.
Tuy thế, Dre luôn lạc quan về tương lai. “Bây giờ tôi đã là triệu phú rồi. Đây là giấc mơ Mỹ, câu chuyện của tôi.”
Nguồn: The Economist
Người dịch: Hà Loan
Vui lòng dẫn nguồn khi chia sẻ hoặc đăng lại bản dịch ~ From ECOMME with Love!